Bởi lẽ đời làm gì có quà cho những người trễ nải đến sau, nhất là với tình yêu – con số hai luôn đã là quá đủ. Emthừa ra – so với chính em.
Thì ra, trong tình yêu, chậm chân cũng là một loại tội lỗi, đúng không anh? Vì lúc thoạt nhìn thấy nhau, cũng là khi chuyện tình của người kia đã đầy tim chật chỗ. Yêu đúng người, nhưng sai lúc – phải chăng đây là cái trớ trêu người đời vẫn nói đấy ư?
Em đủ tỉnh táo để hiểu mình là người đến sau , nhưng cái vật thể biết đập ngay nơi ngực trái đôi khi vẫn muốn tham lam những điều mình lỡ lượt. Một bên là lý trí giằng co, dằn vặt; một bên là trái tim ích kỷ, ương bướng đòi giành giật những thứ không phải của mình.
Mỗi ngày, em tự mình đối diện với hai nửa nỗi đau: nửa đau khi người mình yêu tay trong tay thiết tha với người con gái khác, nửa còn lại, oán thán khi mình chỉ biết bất lực làm một kẻ đến sau. Nỗi niềm nào cũng xa xót như nhau, nhưng số phận đã đành lòng nhẫn tâm đem cánh cửa bình yên đi khóa trái. Biết đổ tại ai?
Hơn ai hết, em hiểu cái kết cục đắng nghét của một kẻ chậm chân. Yêu một người đã mang hình dung của người khác trong tim, hoặc vô cớ bị đau, hoặc tự nguyện nhận về trong mình những lần nhức nhối. Mà xưa đến nay, cái thứ hai vẫn được người ta nhắm mắt mà cam tâm gánh lấy. Cũng chỉ vì yêu.
Những số lẻ có đi đến cùng đường cũng vẫn là cô đơn, như người thứ ba – là em – có cố chen chân cũng chỉ được đứng bên lề hạnh phúc. Làm một kẻ hát bè, mang một vai nữ thứ – cái niềm vui lay lắt rồi cũng bị đạo diễn cướp đi sớm thôi! Bởi lẽ đời làm gì có quà cho những người trễ nải đến sau, nhất là với tình yêu – con số hai luôn đã là quá đủ. Em thừa ra – so với chính em.
Không ai muốn một nửa của mình bị người khác cướp đi, và càng không mong chuyện tình yêu bị người ta lăm le, phá hoại. Bởi chỉ mỗi yêu nhau – đôi khi cũng là quá mệt, thêm một người nữa – dù cho thách thức, cũng là quá sức, đâu có ai vui?
Đôi khi, tình yêu có quyền đi trái tự nhiên, bằng những điều người ta ngỡ là không thể. Nhưng vẫn có những luật lệ, có muốn cũng không thể làm trái đi. Như là người thứ ba – dẫu ít nhiều đáng thương – cũng mất quyền được ngẩng cao đầu, đường hoàng hạnh phúc. Yên bình nơi khác, phải tự mình kiếm thôi!
Can đảm yêu, thì cũng can đảm học được cách buông tim. Vì kỳ thực, bàn tay chưa nắm được nhau, nên trái tim cần tự mình bỏ trốn. Đừng khiên cưỡng nữa, những lỳ lợm níu giữ. Tình chật chỗ rồi, em sẽ ra đi!
Comments
Post a Comment