(Dân trí) - Đêm trắng. Thương lặng nhìn ngọn nến đốt trụi loài thiêu thân, nhìn dậu cúc vàng buồn thiu ngủ dưới ánh trăng. Bất giác, chị cúi đầu ngắm đôi bàn tay xòe rộng, lòng hoang hoải nhớ thơ của người xa xôi: “Nỗi buồn xin lỗi bàn tay/Tấm thân hiu quạnh ngồi say một mình” Không hiểu men rượu cay hay làn gió trời thổi xộc làm mắt chị ngấn lệ. Thương lục lại tuổi mình, thấy 40 năm trời, đời đã vẽ ra những duyên phận lay lắt và bạc xóa như lau sậy, đời bịt mắt chị bằng muôn thứ phù phiếm nên quay đầu mãi vẫn không tìm ra bến bờ. Thương nhớ hoài một chiều mưa như trút, chị trốn nhà chạy đi xem bói tay. Bà thầy bói già khọm, nom giống quỷ hơn giống người. Bà ghé qua làng chỉ hai ngày rồi đi vì không chịu nổi lời xua đuổi của dân làng - những người chồng từng thẽ thọt đến xòe bàn tay ra trước mặt bà mong tìm vận may kiếp đỏ đen nhưng chỉ nghe bà vạch lại quá khứ man dại đã đánh đập, giày xéo vợ con đến chết, những người vợ tim giật thót khi nghe bà cầm tay mình mà phán nê