Tôi yêu em từ thuở nằm nôi. Thuở đó em nhỏ xinh nằm khóc trong vòng tay mẹ. Tôi còn để răng sún, toét miệng cười khi ba em hứa “mai này gả con Liên cho thằng Lâm”.
Em sinh vào mùa hạ, sen nở thơm ngát trong cái đầm mênh mông trước ngõ nhà em. Mẹ em sinh thiếu tháng thiếu ngày nên năng ốm đau, mẹ tôi là bạn thân hay lui tới chăm sóc. Tôi thường lẽo đẽo theo mẹ đến thăm em gái tí hon. Buổi chiều, tôi ngồi trên bậc thềm nhà em, ngóc cổ ngó ra đầm sen để đếm những bông nở bông tàn và hít hà hương sen thanh dịu. Bên tai văng vẳng tiếng mẹ thâm trầm hát ru em “biết răng chừ nguyệt xế trăng lu... nghe con ve kêu mùa hạ, biết mấy thu em gặp chàng”.
Nhiều mùa sen níu tay nhau đến rồi đi, em lớn lên bên tôi hồn nhiên, thơ dại như búp sen xanh đầu mùa. Em gái bé nhỏ rong ruổi theo tôi đi học, đi chơi. Tôi thường bị mẹ tét vào mông rất đau vì buổi trưa dám rủ em trốn ngủ mò ra đầm sen nơm cá, chạy đến cồn cỏ thả diều hoặc la cà đạp xe dọc những con đường cổ trong thành nội.
Có một dạo em ít nói hẳn, em từ chối lời rủ rê tham gia mấy trò phá phách của tôi. Tôi ghé nhà, thấy em ngó lơ. Em trốn miết dưới bếp, mẹ gọi bưng bát chè sen bọc nhãn lồng đãi tôi em mới chịu lên. Tôi xuýt xoa khen ngon, mẹ em bảo chè của em tự làm. Hai má em ửng hồng, hờn dỗi “mẹ chi lạ, có ai hỏi mà khai”.
Năm đó là mùa sen thứ 17 em đến bên đời tôi. Em đã biết thay mẹ nấu món chè sen rất khéo, biết pha cho ba uống thứ trà tự em ướp trong cánh sen tươi. Tôi đã biết ngồi hàng giờ nơi đầm sen trước nhà em chỉ để câu cá. Hiếm con cá nào ngu dại đến đớp mồi câu của tôi. Hồn tôi thì bị hớp bởi thứ ánh sáng liêu trai buổi chạng vạng và bởi nỗi nhớ em.
Năm đó, tôi ngỏ lời yêu em. Em bối rối quay đi, giấu nụ cười sau làn tóc mai lõa xõa. Em gửi lại một tiếng “Dạ” nhẹ bẫng mà khiến cả đất trời chông chênh.
Đời tôi hàm ơn em những lần đầu thiêng liêng. Em tặng tôi cái nắm tay đầu, nụ hôn đầu, ánh mắt đầu xốn xang rồi em tặng thêm cuộc chia ly đầu tiên. Em khởi hành một chuyến đi xa không hẹn trước, chỉ nhắn tôi đợi em.
Em là con út, tự do và tham vọng như một cánh chim trời, cuối cùng em cũng thực hiện được ước mơ du học. Tôi là con một, suốt đời không muốn và không thể rời xa quê hương. Em vẫn càm ràm rằng tính tôi bảo thủ, tuổi trẻ chưa một lần khát vọng được chu du thế gian. Tôi trầm ngâm gật đầu, chẳng biết nói gì hơn, tôi nghĩ đến ba tôi nằm liệt nửa người, nghĩ đến tiếng thở dài nhọc nhằn của mẹ sau những ngày tháng chèo lái cả cơ ngơi.
Từ đó, tôi yêu xa. Nỗi nhớ cứ chồng chéo lên nhau, nhiều khi đầy ứ đến ngột thở. Em gửi cho tôi những mưa nắng vô thường từ phương xa, tôi ở lại giữ giùm em kỉ niệm, yêu giùm em những mùa sen nở rộ và lụi tàn.
Rồi một hôm em bảo tôi thôi chờ đợi, em muốn định cư ở xứ người. Tôi tin em nói là làm. Cuối cùng thì tình yêu của tôi cũng không thể níu em trở lại, em vẫn chưa nguôi giấc mộng khám phá, chinh phục những chân trời xa.
Nhiều năm liền tôi vẫn lững thững đi về giữa nỗi nhớ và quên. Em mỗi ngày một xa ngái. Ba tôi mỗi ngày một yếu, ông muốn nhìn cháu nội. Lần cuối cùng liên lạc, tôi nghe tiếng em khóc òa, em chẳng còn nói lời nhớ nhung, chỉ nghẹn ngào chúc tôi hạnh phúc. Tôi giận em còn thương sao không trở về, muốn tôi hạnh phúc sao không cười thật tươi.
Nước mắt em ám ảnh cả ngày tôi vu quy. Tôi cưới cô bạn hàng xóm của em. Đám rước dâu cũng đi qua ngõ nhà em, nơi tôi từng đứng đợi tiếng em khóc chào đời, tiếng em í ới gọi tôi dẫn đi chơi, tiếng em thẽ thọt nói lời yêu đầu. Tôi nhớ độ đấy mùa sen tàn, lá già héo hon không ôm trọn búp sen khô rụng cánh. Tôi thấy em cúi đầu quay đi, giấu nước mắt trong veo sau làn tóc mai rối bời. Lẽ nào tôi hóa điên? Em chỉ là ảo ảnh, em giờ đã xa xôi.
Comments
Post a Comment